ZingTruyen.Asia

(LĂNG VIỆT) BẮT NẠT

Chương 8

Junjunzi

Vương Việt rưng rưng nước mắt, không hiểu sao mọi chuyện đều đồ dồn xuống lúc này khiến cậu vô cùng chật vật. Cậu lấy khăn lông lau sạch máu trên đùi, tạm thời không có băng vệ sinh nên chỉ đành gấp một chút khăn giấy lót xuống phía dưới, xách quần lên vẫn có một chút cảm giác quái dị, thế nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ đến những thứ này, công việc ở công trường chắc chắn không làm được nữa, lúc trước chung tổ với lão Vương, Vương Việt có nghe nói buổi tối cậu ta sẽ đi giao đồ ăn nhanh kiếm thêm tiền. Cậu vớt nước lạnh vỗ lên mặt để bình tĩnh lại, dự định liên hệ với lão Vương nhờ cậu ta giúp đỡ.

Hai ngày nay Lăng Duệ vô cùng khó chịu, ngày đó sau khi Vương Việt chạy trốn, vừa tan tầm hắn đã bị Lộc Phương Ninh bắt cóc đưa đến Lộc gia, mất hồn mất vía ăn một bữa cơm, vốn còn định trực tiếp đến nhà Vương Việt bắt người, nào ngờ ba Lộc lại yêu cầu hắn phải ở lại qua đêm, sắc mặt hắn xanh mét, nhưng đã đồng ý giúp Lộc Phương Ninh nên chỉ đành nuốt nước mắt vào trong ở lại nhà ba mẹ Lộc. Tiểu Lộc tổng thấy áp suất thấp khác thường của hắn cũng biết lần này mình quá đáng, không dám hỏi cái gì. Tuy nhiên hiếm có lúc được nhìn thấy khúc gỗ như Lăng Duệ biểu hiện rõ ràng như vậy, trước kia dù cho con gái nhà người ta xinh đẹp cỡ nào dán lên người hắn cũng không động đậy, vì thế càng khiến cô thêm tò mò về người nhận điện thoại ngày hôm đó. Lộc Phương Ninh nhấc chân đạp Lăng Duệ áp suất thấp đang nằm trên thảm trải dưới đất, bị người ta trừng trở về, trong lòng cô cực kì sảng khoái, nhưng đùa giỡn thì đùa giỡn, Tiểu Lộc tổng vẫn rất trượng nghĩa, cô ném một cái gối lên mặt Lăng Duệ, vô cùng hào hùng tráng chí nói với hắn: "Em trai của tôi ơi, cất cái khuôn mặt thối của cậu đi, chị đây giúp cậu tìm người trở về!" Lăng Duệ xưa nay luôn rất nhã nhặn, nghe được những lời này cũng nhịn không được trợn trắng mắt, hắn kéo chăn lên, lười quản Lộc Phương Ninh lại nghĩ ra chủ ý xấu gì hại người hại mình, chỉ nghĩ ngày hôm sau nhanh chóng đến nhà Vương Việt chặn người.

Nhưng lại không chặn được người ta, hắn đến gõ cửa chỉ thấy anh trai Vương Việt ở bên trong rống gầm gào thét, nói cái gì không phải em trai thì không thể mở cửa, Lăng Duệ đứng ở đầu ngõ vừa bẩn vừa rách, trong bụng ầm ầm lửa giận không chỗ phát tiết, gọi điện Vương Việt cũng không nghe, trong nhà cũng không tìm được người, hắn thật sự hối hận ngay từ đầu không nói rõ ràng với Vương Việt, hiện tại cũng đáng đời mình, chỉ là nghĩ đến Vương Việt sẽ vì hiểu lầm này mà đau khổ, hắn lại đặc biệt không đành lòng, thế nhưng thật sự không còn cách nào khác, hắn đành phải lái xe trở về bệnh viện làm việc

Liên tiếp hai ba ngày đều như vậy, mỗi ngày sáng trưa chiều tổng cộng ba lần hắn đến cửa nhà Vương Việt, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể nghe được giọng anh trai cậu, về sau ngay cả anh trai cậu cũng không thèm để ý tới hắn, sau khi hắn đập cửa cũng lười đáp lại, càng đừng nói đến tìm được Vương Việt. Bác sĩ Lăng mệt mỏi hậm hực ngồi ở văn phòng ngẩn người, đột nhiên y tá gõ cửa nói có người tìm, hắn cho rằng Vương Việt tới liền xông đến quầy lễ tân, tuy nhiên lại trông thấy tổ tông Lộc Phương Ninh hoa hoè loè loẹt bị một vòng người vây quanh nói chuyện phiếm, trên bàn chất đầy hoa quả cùng hoa tươi đưa tới cho đồng nghiệp. Người không biết còn cho rằng nữ minh tinh đến mở fan meeting, Lăng Duệ đen mặt đi tới hỏi cô đến làm gì, Tiểu Lộc tổng diễn kịch đến nghiện, lập tức lôi kéo Lăng Duệ đến gần khoe ân ái, thỉnh thoảng còn cố ý giúp Lăng Duệ sửa sang lại áo blouse trắng, viên kim cương đính trên nhẫn to đến doạ người.

Lăng Duệ bất đắc dĩ, để mặc cho cô đùa bỡn, giả vờ bày ra khuôn mặt tươi cười diễn trò với đối phương, suy nghĩ thì lại bay đến chỗ Vương Việt.Thấy Lộc Phương Ninh cố ý làm bộ ngượng ngùng nói với đám y tá rằng cô và Lăng Duệ nhà mình gần đây đang cố gắng tạo em bé, còn đến nhéo nhéo mặt Lăng Duệ hỏi hắn có phải hay không, hắn không chút suy nghĩ liền tùy tiện đáp một câu. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, Lăng Duệ quay đầu lại, kinh ngạc thấy Vương Việt mặc một thân quần áo nhân viên chuyển phát đứng ở đó, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo hơi nước, dấu vết trên cằm còn chưa hoàn toàn tiêu tan, trông đặc biệt đáng thương. Tuy nhiên Vương Việt chỉ vội vàng nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt đồ ăn.

Vương Việt đứng lên hỏi bọn họ ai là Lộc tiểu thư, Lộc Phương Ninh còn lôi kéo Lăng Duệ, bàn tay đeo nhẫn kim cương vẫy vẫy với Vương Việt, ánh mắt Vương Việt có hơi né tránh, cậu cúi đầu đi tới xin lỗi Lộc Phương Ninh nói vừa rồi trượt tay, nhưng đồ ăn chưa bị đổ ra, hy vọng cô không để ý. Tiểu Lộc tổng rất rộng lượng tỏ vẻ không để bụng, sai Lăng Duệ đi lấy, Lăng Duệ cứng đờ người, không biết lời nói tạo em bé vừa rồi có phải lại bị Vương Việt nghe được hay không, hắn đưa tay nhận cơm hộp, lại không khống chế được chính mình mạnh mẽ nắm lấy tay Vương Việt. Vì đang ở trước mặt mọi người nên Vương Việt không dám làm lớn, cúi đầu càng ngày càng thấp, cậu giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng Lăng Duệ kéo rất chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu.

Lộc Phương Ninh thấy vậy lập tức chào đồng nghiệp vây quanh nói muốn cùng Lăng Duệ đi ăn cơm, mọi người cũng dần tản đi, cô xoay người trưng ra vẻ mặt nhởn nhơ nhìn hai người bọn họ giằng co, lại đi đến bên tai Lăng Duệ rất thân mật nói với hắn một tiếng 'không cần cảm ơn', vỗ vỗ bả vai hắn sau đó rời đi.

Đầu óc Vương Việt trống rỗng, lúc vừa nhận được đơn này cậu còn có chút lo lắng sẽ đụng phải Lăng Duệ, nhưng nếu hủy bỏ sẽ phải bồi thường tiền, vì thế chỉ có thể cầu nguyện Lăng Duệ đừng ở quầy lễ tân, kết quả không ngờ vừa tới đã nhìn thấy Lăng Duệ bị một cô gái hào quang sáng chói lôi kéo, hai người còn nói muốn sinh em bé, toàn thân mềm nhũn, đồ ăn bị trượt rơi xuống đất. Cậu biết bộ quần áo nhân viên chuyển phát nhanh kết hợp với bộ mặt xám xịt đặc biệt mất mặt, chỉ hy vọng Lăng Duệ có thể buông tha để cậu đưa đồ ăn rồi nhanh chóng rời đi, nhưng Lăng Duệ lại giữ tay cậu chặt cứng, cậu căn bản không biết phải làm sao bây giờ. Vợ của Lăng Duệ thoạt nhìn rất xinh đẹp rất khí chất, đứng chung với hắn trông rất xứng đôi, trái ngược hẳn với một vũng bùn lầy như cậu, trước khi đi cô còn thân mật nói lời tạm biệt với Lăng Duệ. Vương Việt không nghe thấy hai người họ nói gì, chỉ cảm thấy hình ảnh này quá chói mắt, cậu lại cúi đầu thấp hơn, nước mắt nóng hổi ngậm trong hốc mắt cuối cùng cũng nhỏ xuống

Lăng Duệ mạnh mẽ kéo người về văn phòng, ném cơm hộp lên bàn xong liền đè Vương Việt vào trên cửa chăm chú nhìn. Thấy Vương Việt rơi nước mắt, trái tim Lăng Duệ liền vỡ vụn, mấy ngày nay hắn tốn không ít công sức chạy khắp nơi vẫn không thấy người, hiện tại Lộc Phương Ninh không biết dùng phương pháp gì lại lôi được người đến bệnh viện, xem như hắn nợ cô một ân tình. Tuy nhiên hiện giờ Lăng Duệ không có thời gian đi quan tâm những thứ này, hắn khó có thể áp chế loại cảm giác hưng phấn mất đi rồi tìm lại được, nâng mặt Vương Việt lên hỏi cậu: "Bảo bảo, tại sao em không nhận điện thoại?"

Vương Việt vừa nghe thấy xưng hô này nước mắt lại rơi xuống, cậu rất tủi thân nhưng lại không biết nên nói với Lăng Duệ như thế nào. Lăng Duệ tiếp tục ôn nhu nói mỗi ngày đều đến nhà tìm cậu, thế nhưng vẫn không có ai mở cửa cho hắn, hai mắt Vương Việt mơ hồ xuyên qua làn nước mắt nhìn mặt Lăng Duệ, khuôn mặt anh tuấn có chút tiều tụy, trước mắt có màu xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt. Vương Việt lại mềm lòng, đối diện với bác sĩ Lăng, cậu luôn không có cách nào cứng rắn nổi, bởi vậy cho nên mới đặc biệt không muốn nhìn thấy hắn.

Vương Việt quay đầu đi, ổn định giọng nói trả lời hắn: "Bác sĩ Lăng...Tôi vừa nghe anh nói chuyện với Lộc tiểu thư..." Cậu đưa tay định lau nước mắt, lại bị Lăng Duệ giành trước một bước, ngón tay ấm áp vuốt ve gò má cậu, Vương Việt khó có thể ngăn cản loại ôn nhu này, nhắm chặt hai mắt, trong lòng có rất nhiều ấm ức muốn nói với Lăng Duệ, cậu muốn nói cho Lăng Duệ biết mình rất đau lòng, cậu không xứng với Lăng Duệ, cậu còn bị quản đốc bắt nạt, chân rất đau vẫn phải đi giao đồ ăn, lúc đi xe điện còn ngồi không vững, bụng cũng rất đau, phía dưới còn đang chảy máu, cậu cũng không biết vì sao lại thành thế này. Lăng Duệ hôn lên hai mắt đang nhắm lại, môi lướt qua hàng mi ướt át, men theo nước mắt đi xuống hôn miệng cậu.

Vương Việt không có cách nào ngăn cản bản thân không luân hãm vào nụ hôn của Lăng Duệ, cậu cúi đầu nức nở, đôi môi bị Lăng Duệ ngậm cũng run rẩy, mùi hương trên người bác sĩ Lăng khiến cậu mê muội, cậu khóc càng dữ dội, cũng không giãy dụa nữa, giơ tay ôm cổ Lăng Duệ. Vương Việt rất thích Lăng Duệ, vừa nhìn thấy hắn cảm xúc liền như đê vỡ, cậu thuận theo há miệng để đầu lưỡi Lăng Duệ tiến vào triền miên.

Bọn họ còn chưa nói rõ ràng đã dính lại một chỗ, Lăng Duệ vừa hôn vừa thăm dò vói vào bên trong vạt áo, bàn tay to vuốt ve eo lưng mềm dẻo của của Vương Việt, một tay hướng lên nắn vú, một tay kéo lưng quần rộng rãi định sờ mông cậu, đầu vú của Vương Việt đứng thẳng dưới lòng bàn tay hắn, cả người đều cong lên, rõ ràng rất thoải mái nhưng lại né tránh nụ hôn của Lăng Duệ, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.

Vương Việt thở hổn hển, môi lóe lên ánh nước mê người, cậu giữ chặt bàn tay đang có ý đồ dò xét vào sâu bên trong, lắc lắc đầu nói hôm nay không được. Lăng Duệ liếm cằm cậu hỏi tại sao không được, vẻ mặt Vương Việt liền thay đổi, không biết nổi lên cảm xúc gì, nước mắt nóng hổi lại chảy xuống, cậu đột nhiên tránh khỏi ngực Lăng Duệ, đưa lưng về phía hắn cởi quần ra. Lăng Duệ sững sờ nhìn Vương Việt cởi quần, ngay cả quần lót cũng bị kéo xuống, hai cánh mông tròn trịa bị vạt áo che đi một nửa, hắn thấy Vương Việt cúi người xuống, duỗi hai tay kéo cánh mông và bắp đùi nõn nà ra, để lộ hoa huyệt non mềm phấn hồng, cái lỗ nhỏ trốn giữa hai mảnh môi âm hộ mềm mại khiến hắn phát điên lúc này thế nhưng đang chảy máu.

Hô hấp của Lăng Duệ cứng lại, cả người Vương Việt đều đang run rẩy, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Việt, chỉ có thể nghe được cậu run rẩy nói: "Bác sĩ Lăng...Có phải anh muốn sinh một bảo bảo không....Tiểu Việt cũng có thể sinh bảo bảo cho anh."

Uiiii sao cái bộ này hỏny thế nhỉ, đọc thôi mà nóng hết cả mặt 🤧🤧🤧🤧( nhưng làm thì hơi oải)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia