ZingTruyen.Asia

Memories Of Love The Series - Anh Đào Mộng Nguyệt 1.

Tiền Thân Tam Phép Thuật 8

Eliena_Slytherin

3 ngày sau, bài thi cuối cùng chuẩn bị diễn ra. Trong lòng mỗi người đều đang có những cảm xúc khác nhau. Lo lắng có, sợ hãi có, hay là tuyệt vọng cũng có.

Nhưng vượt trên những cảm xúc tiêu cực luôn là động lực giúp con người ta đi lên, và trong tình trạng bây giờ, cũng không khác nhau là bao.

Có được một đêm trò chuyện và hoài niệm về quá khứ cùng với giáo sư Harry, Abraxas đã có đủ tự tin để trở thành người đầu tiên ghi tên mình vào sử sách với danh hiệu là " Quán quân Tam Pháp Thuật lần thứ nhất ".

Có được sự khích lệ và cổ vũ của bạn bè, đồng học và các giáo sư, chú rắn nhỏ thông minh nhất Slytherin sẽ không còn sợ bất cứ thứ gì nữa rồi.

- Bài thi cuối cùng - 9 giờ 30 phút

" Cái này là ? ", Abraxas ngạc nhiên nhìn thứ đang ở trước khi mình. Một tòa tháp đôi cao sừng sững nằm ngay giữa lòng Hồ Đen. Một tòa tháp hoàn toàn không có cửa sổ, chỉ có hai lối đi duy nhất là cửa vào và cửa ra, một cái dưới chân tháp và một cái trên đỉnh tháp.

" Abraxas, còn nhớ đêm 3 ngày trước trò đã hứa gì không ? Giờ là lúc trò hiện thực hóa nó, cố lên nhé. ", Harry đặt tay lên vai Abraxas, trên môi nở một nụ cười khích lệ.

Ngay cả bản thân cậu từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ là sẽ một lần có được cơ hội làm điều này cho một thành viên Malfoy. Nhưng không ngờ nó lại có thể xảy ra, thế giới hóa ra vẫn còn nhiều điều chưa thể giải thích được.

Tiếng kèn bất ngờ vang lên, bài thi chính thức bắt đầu.

Các tuyển thủ đã lần lượt tiến vào tòa tháp. Để tránh trường hợp gian lận hay có bất cứ những hành động đáng ngờ, cổng vào sau khi cả 3 tuyển thủ bước qua liền đóng sầm lại, cho dù có dùng câu thần chú mạnh đến cỡ nào cũng không thể làm nó mở ra lần nữa.

Nhưng đây cũng chưa phải là điều đáng quan tâm. Bởi vì, bên cạnh việc leo tháp, các tuyển thủ còn phải vượt qua một thứ, mà ngay đến cả các giáo sư cũng phải hoảng sợ - Giám Ngục Azkaban.
Những thực thể lơ lửng như những linh hồn đen chỉ muốn cắn nuốt đi hy vọng và niềm vui của con người thật sự làm chúng ta sợ hãi.

Cậu cũng không muốn phải Abraxas gặp phải áp lực sợ hãi trong bài thi nhưng lại không thể làm gì, Harry tự thấy bản thân thật vô dụng. Cho đến cuối cùng, điều duy nhất mà cậu có thể làm ngay lúc này cũng chỉ là cầu mong sao Abraxas sẽ an toàn.

Không cần thắng thua, không cần tranh đấu, chỉ cần an toàn lành lặn mà trở về thôi.

Abraxas trong lúc thực hiện bài thi cũng đã nghĩ đến câu chuyện ngày hôm qua mà giáo sư Harry đã kể. Cậu không thể ngờ được, trên đời này lại có người như vậy.

" Abraxas, ta sẽ kể cho trò nghe về một người bạn của ta. Cậu ấy rất giống trò, từ tính cách cho đến ngoại hình. "

" Thật sao ạ. ", Abraxas bất ngờ nói, hai mắt mở to nhìn vị giáo sư trước mặt.
" Ừm. Cậu ấy là một Slytherin giống trò, có mái tóc màu vàng kim và đôi mắt màu lam xám giống trò. Chỉ có điều, cuộc đời của cậu ấy lại khác trò, rất khác. ", Harry vừa kể vừa nhìn lên bầu trời, cậu lại nhớ về Draco, người đã từng rất tỏa sáng, như ngôi sao trên bầu trời đêm kia.

" Cậu ấy sinh ra trong một gia đình thuần huyết, từ nhỏ đã sống trong sự dạy dỗ và giáo huấn của gia tộc. Là gia chủ tương lai, cậu ấy đã thực hiện tốt những gì mình cần làm, từ học tập cho đến tài năng. "

" Nhưng cậu ấy lại thiếu xót một thứ, trò biết là gì không ? ", Harry quay sang cậu học trò, mỉm cười mà đưa ra câu hỏi.

" Em không biết, em nghĩ như vậy là hoàn hảo rồi chứ ? ", Abraxas khó hiểu đáp lại. Như vậy là rất tốt rồi không phải sao, tại sao lại thiếu xót ?
" Cậu ấy thiếu xót một thứ, là tuổi trẻ và một tình bạn, Abraxas ạ. Trong cuộc đời của mỗi đứa trẻ, từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành thì hai thứ quan trọng nhất là tuổi trẻ và tình bạn. Nhưng cậu ấy lại thiếu xót cả hai thứ đó, trò nghĩ là vì sao. "

" Là áp lực gia tộc ạ ? "

" Đúng rồi đấy. Áp lực gia tộc khiến cậu ấy như đánh mất thanh xuân, đánh mất tình bạn. Cha của cậu ấy đã dạy dỗ cậu ấy trở thành người thừa kế xứng đáng, nhưng lại không dạy cậu ấy cách để kết bạn. Bởi vì trong mắt người đàn ông ấy, cậu ấy vốn không cần bạn. "

" Thuở thanh xuân của cậu ấy gắn liền với các mối quan hệ xã hội, ngoài ánh sáng cậu ấy sẽ là một người hoàn hảo. Nhưng trong bóng tối, cậu ấy tỏa sáng nhưng cô đơn, giống như ngôi sao kia vậy. ", Harry chỉ tay lên bầu trời cao, ngón tay trỏ vào ngôi sao sáng nhất, nhưng lại cô đơn.
" Bọn ta, những người sau này hiểu ra, cậu ấy không xấu như vẻ bề ngoài, đã gọi cậu ấy bằng một cái tên " Đứa trẻ không có sự lựa chọn ". Là bởi vì trong suốt quá trình trưởng thành, quyết định của cha mẹ cậu ấy chính là quyết định của cậu ấy. "

" Nhưng, như vậy người bạn đó sẽ rất khó khăn cho sau này. Làm sao có thể... "

Abraxas cúi mặt, thầm thì trong cổ họng. Nếu như được tồn tại mà phải sống một cuộc sống như vậy thì thà rằng, đừng sinh ra nữa có phải suиɠ sướиɠ hơn không ?

" Ta hiểu trò đang nghĩ gì Abraxas. Ta cũng giống như trò, cũng từng suy nghĩ cho sau này của cậu ấy. Nhưng cái mà ta cần trò hiểu là tại sao cậu ấy lại như vậy. "

" Ý của giáo sư là sao ạ ? "

-----------------------

Đôi lời của Au tác phẩm : Mấy chương cuối viết gấp nên hơi dở mọi người nhỉ. Aizzz
Hẹn gặp lại mọi người ở một quá khứ xa rất xa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia